I ran so fast the time, and youth at last ran out

Sunday, 7 March 2010

tháng ba chập choạng

Và bây giờ là Tháng Ba chập choạng của tôi.
Saigon cả ngày hôm nay giống như có ai vừa dùng chiếc chổi khổng lồ quét hết dân cư bụi bặm ra vậy. Đầy nắng và đường vắng. Nhưng oi quá, cái thời tiết này hình như mỗi năm một nóng. Hôm nay mua 3 gói bông chùi tai của bà cụ bán dạo, cứ hễ người bán là 1 người già thì tôi sẽ tìm ra món để mua.
Bữa cơm tối còn ba người. Bà ngoại kể chuyện bác đang xin cho con đi học cấp 2. Nghe đến phải tốn tiền liền dừng lại. Bà thở dài, nuôi con tốn kém mà cha cứ lông bông ăn chơi, tiệm làm đầu nhà mở lúc có khách lúc không, rồi hai thằng nhỏ sẽ ra sao.
Nhìn con bé Nga thấy chùng lòng. Cùng cảnh xa nhà nên hiểu. Nhưng nó hơn tôi nhiều lắm, tôi còn có thể có tương lai, còn nó có còn dám nghĩ đến tương lai khi làm quần quật nuôi mấy miệng ăn? Nó chỉ mới 18 tuổi.
Sắp đến sinh nhật Mẹ, tôi sợ! Tôi sợ những điều sắp đến sẽ làm tôi, làm mẹ thất vọng. Hình như lâu lắm rồi tôi chưa làm mẹ tự hào! ...
Chỉ còn biết trông chờ, khi mọi việc đã được làm trong cố gắng, chỉ còn biết hy vọng.
Tháng ba sẽ dài...

Newyork , hehe.
Đang nằm lăn lộn với Sex and the city, chợt nhớ đến bài này =P cute song. Hello NYC

No comments:

Post a Comment