I ran so fast the time, and youth at last ran out

Saturday, 25 December 2010

25


Christmas Day vừa nắng vừa lạnh. Vừa hoàn tất 21 ep của On Air, thật sự lâu lắm lắm rồi mới xem một drama của HQ , từ sau My sweethear My darling. Nhớ hôm qua tôi còn nói với Cầm là khi nào cần experience 1 tình cảm nhẹ nhàng thì cứ HQ mà tiến. Trước khi đi ngủ buổi tối vào lúc 6:30 am, tôi còn đang so sánh xem liệu có phim Mỹ nào mà tình cảm nhẹ nhàng không. Tự nhiên tôi nhớ đến Breakfast at Tiffany's. Rồi ngủ giấc ngủ 5 tiếng thế thôi.
Sáng dậy , ý là trưa, đọc tin nhắn bạn gửi, lâu lắm rồi, lại lâu lắm rồi, tôi và bạn ko còn chat, ko còn vui còn buồn cùng bạn. Tôi lại nhớ Sing, ko còn quay quắt mà thấm thía. Tôi hay nhớ sing vào những buổi trưa, giống như tôi hay nhớ saigon vào những buổi trưa khi tôi đang ngồi thơ thẩn ở ktx khi ở sing vậy. Tôi phải làm gì đây. Đi về, gặp gỡ và chia tay là chuyện đương nhiên. Ngay cả bố mẹ, ngay cả những người thân, sẽ có ngày tôi đưa tiễn họ đi chuyến tàu một chiều, mãi mãi không trở lại. Vậy hà cớ gì phải buồn, hà cớ gì phải nhớ bạn.

Sunday, 21 November 2010

21th Nov


My apartment is way toooo messy, i don't have time to clean it up since I am now spending the only spare time i have on internet :)) . yay me.
I love the unusual warmth in the Sunday afternoon. I don't want to wonder how come the earth is always so sunny and warm on sunday, i just want to enjoy it before the cold weather comes back and rapes me.
Last Thursday my instructor asked the class whether we wanted to participate in a group study (in order to get extra credit ) or write a research paper (as well in order to get extra credit). Maybe i'm too lazy, i think, I chose to do the research paper while thinking of which movie should I do. I went back and youtubed a bit, lol, saw bunch of trailers, then i realized Love actually trailer is so retro. But i think i love it, although it disclosures like most of the movie. think i'll do my paper on love actually, for the joy of chistmas's atmosphere.
I don't know what I am typing now, so sleepy, I had much fun last night with friends and turkey and drinks,.ect... It's my first thanksgiving here, well, in my life i think.
2 more days til thanksgiving holidays, i just need some days off.
Oh and I think my classmates made very nice jobs on their trailers. I should focus on mine too

Sunday, 7 November 2010

7

Chiếc xe chạy nhanh, vụt qua những con đường, rặng cây, những căn nhà. Trời cứ dần tối. Nhạc mở nhẹ, và tôi không biết tôi đang đi về đâu. Chỉ biết là cứ đi, đi hoài.

Sunday, 31 October 2010

cho ngày cuối tháng


Cũng lâu rồi không còn để ý đến thời gian. Những dòng chảy cứ miên man ngày tháng, gió buốt lạnh.
Hôm qua mua gần 2kg gạo nếp dẻo về, nhìn ngắm, nghĩa suy. Nhớ nhà quá. Con người ta vì công việc, học hành, mà phải chấp nhận rời xa, đâu thể quay lại được nếu chưa nên người? Ngày gần đông cuối tháng 10, lạnh tê tái, không thể đạp xe, nhìn chiếc xe đạp còm cõi dựa vào cây cột ngả nghiêng. Bốn mùa sinh nhật, không quà, không niềm vui. Những trận cười hời hợt đã đi qua, những mong chờ đã bị dập tắt. Tự dặn bản thân phải sống theo ngày, đôi lúc trọn vẹn, lắm khi lay lắt.
Những người bạn, những cuộc vui, còn xa lắm.
Nhạc Phú Quang thổi từng ngọn gió qua tai "đôi khi ta nhớ một sớm sương vây, con đường mùa đông hàng cây lá đổ" ...
Miên man miên man, vậy mà cũng hết ngày. Chớp mắt một cái đã không còn những lung tung của những ngày Singapore đầy gió, đầy nắng hay làm mưa.. Chớp mắt một cái mà những con đường rợp cây, những chuyến xe chớp tắt đèn buổi đêm đã không còn. Chớp mắt một cái mà "ánh đèn vàng nhạt nhòa đêm mưa" đã phai vào quá khứ.
Tôi phải tìm ai?

Wednesday, 27 October 2010

hello

I think
you're amazing just the way you are
(:

Monday, 25 October 2010

leave your world behind


Cos it's the night for the Paranormal activity!
I watched the first part when it was in theatre a year ago in singapore. Man, it scared me like even a week after that. I think the Paramount picture was really smart to think of that kind of movie. Yes, "based on true story" is old-fashioned. You have to prove it, you have to show the audiences "what? where? who? why? how?" , what shows it's based on a true story. Aw, however, my eyes really tired out during the movie... Yea and I think they put that handycam style of videography in order to attack on audience's feelings. Since you feel dizzy and headache, your mind is in weak condition, hence you're more likely to be haunted.
I watched the second part of the show this Saturday night, 10.30pm with a group of friends. They were willing to scream with me and discuss with me about the scariest part. Part 2 takes time before Part 1 happens. It explains everything why the demon things in part 1 occur. To be honest, I really enjoyed the whole show when combining these two parts together.
In addition, the trailer of part 2 scores the goal, too. I was like "Man, I have to go and watch that movie", it was short, blue/green (whatever), and makes use of the sequences of part I very well.
Oh, and I ran to the trailer of Saw Final when I was sitting in the cinema and waiting for the show to begin as well. That was... omg, really good trailer. Technology is a star, yeah. I remembered the trailer for It came from Outer space. It used the same technique. However, of course, today trailer makers are smarter. They make you feel by yourself, and you will come to the cinema eagerly.
I was about to write a review for You Again, but... again, it was... nothing to write. It was good, nice comedy which is perfectly fine for a Friday night movie. The trailer was long, yet, funny, yet, still long. Haha. But you have to watch the TV spot for You Again... you're gonna want to watch it "again , again and again"

Saturday, 9 October 2010

yêu nghĩa là phai phôi

Đang nghe Tình Hờ của NS Phạm Duy. Tuấn hát.
Nhớ có một lần Tuấn hỏi mọi người thích nghe Tuấn hát của nhạc sĩ nào nhất, người thì nói Phú Quang, người thì nói Phạm Đình Chương, Trần Lê Quỳnh, vv... Tôi thì luôn thích Tuấn hát nhạc Phạm Duy. Chị Thu ( và hầu hết tất cả mọi người) đều nói nghĩ đến ca sĩ hát nhạc Phạm Duy phải nhắc Thái Thanh ngay lập tức. Tôi nghĩ điều này giống như một thói quen. Như nhạc của Bjorn Ulvaeus và Benny Anderson thì phải để Agnetha và Anni-Frid hát, như vậy mới là ABBA. Nhưng ở đây không có sự rằng buộc về nhóm nhạc và cách thể hiện. Thái Thanh là em vợ của nhạc sĩ Phạm Duy (ca sĩ Thái Hằng), và bà là một ca sĩ có tiếng, tiêu biểu cho dòng tân nhạc của Saigon những năm đầu 1970. Tôi cũng rất thích những bài hát của Phạm Duy do Thái Thanh hát, cảm giác rất mượt mà và ngọt. Tôi nhớ chị Thu, hay bị ám ảnh giọng hát Thái Thanh, có lẽ chị nhớ về Saigon những ngày chưa tan rã, dòng người vẫn rộn rã và chị vẫn rong đuổi trên từng con phố Saigon đầy ắp người.
Tôi thích Tuấn hát nhạc Phạm Duy nhất. Tại sao? Tuấn không ngại phá cách. Giọng Tuấn ngọt, ngân dài được, nhưng hào hùng. Tôi còn nhớ cảm giác lâng lâng khi nghe Tuấn hát Áo anh sứt chỉ đường tà, và Tình ca. Điều mà chưa bao giờ tôi cảm nhận được khi nghe bất cứ 1 ca sĩ nào hát. Ngay cả Thái Thanh. Chợt nhớ đến TOK ngày xưa khi còn học IB, liên hệ giữa giới tính và cảm xúc, người đàn ông và người phụ nữ sẽ có hai cách thể hiện khác nhau về cùng một vấn đề.
Ví dụ, Áo anh sứt chỉ đường tà, Tuấn sẽ hát dứt khoát, hào hùng hơn so với ca sĩ nữ khác. Tôi từng nhớ lúc mấy chị em cùng ngồi lặng người xem Tuấn diễn lúc Tuấn hát Giết người trong mộng. Chị Thu có nói nên nghe Tuấn hát thôi, đừng xem Tuấn diễn, sẽ thấy nó ...hơi làm quá. Không đồng ý với chị. Tuấn lấy tâm trạng thật để diễn trong 1 bài hát. Là một ca sỹ, nếu không cảm được bài hát, làm sao có thể để cho người nghe cảm được!?
Trở về với Tình hờ, tôi đoán thật đúng, bốn câu đầu Tuấn hát rất tỉnh. Rất ghét.
Tôi đang lừa dối em
Mà sao em không biết
Nhừng lời nói tình duyên
Với tôi không cần thiết
Nhưng càng nghe càng không dừng được. Cái hay của Tuấn là chỗ đó, cái cảm giác xuyên suốt của tôi khi nghe bài này là, không thể ngừng yêu được người con trai trong bài này. Có một cảm giác mê hoặc và chân tình.
Có thể tôi có hơi thiên vị nhưng tôi rất thích cách Tuấn phối bài hát. Tìm tòi rất kỹ. Đánh vào cảm xúc người nghe rất nhiều. Có thể nhiều người không chịu được giọng Đức Tuấn hát nhạc Phạm Duy, ai cũng có lý do riêng, nhưng tôi vẫn thích giọng hát rất ngọt và cũng rất phớt tỉnh này.


Sunday, 3 October 2010

4:30 proposal

This is the very beginning of my final project.
--

Final Project Proposal

The movie I plan to use for my final project is 4:30 (2006), a Singaporean movie, directed by Royston Tan, starring Xiao Li Yuan (from Singapore) and Kim Young Jun (from Korea). 4:30 uses “a lot of late night shoots”, little dialogs and more body language in order to illustrate the unspoken connection between the two main characters. This is a dramatic genre feature film starring two actors from different countries who speak different languages; hence the languages of 4:30 are Korean, Mandarin and English. It is almost a psychological movie which describes the connection between “two paths” that once crossing each other.

The trailer begins with the boy sitting in the dark with Korean voiceover. After that, the screen changes into the clock that switches into 4:30 am and there’s a serie of scenes where the boy is alone together with softly music over. The other main character only appears at two-third of the trailer. I think that trailer briefly tells us what the type and story of the movie are. However, it is not balanced since the other character appears only for two scenes. The boy, on the other hand, seizes most of the scenes of the trailer. It may lead to misunderstand of the trailer. In addition, I don’t see any connection between the plot and the title of the movie- 4:30, except for the first scene where the clock turns to 4:30 am. Yet, the trailer is supposed not to reveal a whole plot of the movie; it is at least supposed to show the connection of theme, plot and the characters. It may lead to confusion for the audiences to decide whether 4:30 is worth paying to watch. Thus, I may make the conclusion that the trailer of 4:30 doesn’t appeal to the audience. It contains discrete segments that don’t really relevant to the theme of the movie.

In order to improve it, I would like to repeat an image of 4:30 in the trailer. The boy is doing something in 4:30 am, therefore I must repeat it to evoke the curiosity of the audience. Moreover, the other character also has to be appeared more on the scene because the movie is about the connection of two people. That character is also a key character that contributes to the theme of 4:30. I am also thinking of taking voiceover in order to make the trailer not seem to be boring.

--

This is the trailer of 4:30


Saturday, 2 October 2010

Social Network


The Social Network movie was in theatre on Oct. 01. Lucky me that I could watch this show today. The trailer of it was good, I would say.
Social Network trailer is using both rhetorics of genre and story. This is a drama film following storytelling style. I watched a couple of movies like this before and to be honest, I don't really like storytelling type. In Feb 2010, I watched True Legend - a Chinese movie starring Vincent Zhao and Zhao Xun- telling lifestory of Su Can (Chinese material art legend in inventing his insane form). The movie was spectacular, yet, too boring to follow till the end. Its trailer did not appeal, too. Like I mentioned, I'm not too interested in storytelling drama genre since I can know the end, everybody knows the end of the story. The trailer begins with several captures of Facebook, how people deal with life through facebook, how they communicate through facebook, and how popular facebook is. And here comes the story of it, of about how Mark Zuckerberg came up with his idea of inventing Facebook.
It's interesting because people love Facebook, people are interested in facebook, it is popular enough to be in the movie. The trailer maker knows that. The idea of "you can have 2 hours and 15 minutes experience of being a computer science major student and working with code, domain and even lawsuits" is clearly reflected in the trailer. The music, the dialogs which are brought into the trailer match with your feeling which you are expected to feel during the movie. I wanted to watch that movie when I first saw the trailer, however, like I said, I still don't like storytelling type even watching Social Network.
The casting is good, actually. I googled after the movie and knew that the real Mark didn't want himself to be in movie while he's still alive. However, Jesse Eisenberg played Mark well, a typical stubborn "a**hole* CS major guy who lacks of social skill but is smart enough to come up with better idea of connection.
I am not a Justin Timberlake's fan, thus didn't recognize him during trailer. However, Social network is smart when using that hidden rhetoric of stardom. I came to big surprise when seeing his name on screen before the show.
--

Friday, 17 September 2010


Hello
Why
do
you
mess
up
everything
in
my
life
and
just
let
go
like
that
?
And
why
do
I
have
to
pretend
like
nothing
happen
when
you
look
back
and
ask
me
"Are
You
Okay?"
!
?

Sunday, 5 September 2010

Sunday, Sept 5,10

I'm sitting in front of hundred people inside the library now with my mind thinking of our yesterday conversation. I'm not that stupid to know that our game was really over. However, are you too stupid to know that it was NOT a game when there was only one player?
I didn't play that game. I have never, in my life, played that game. That was so waste of time. I did it, I meant it, and it was not a game, my friend. I respect your decision, and I feel lucky for me to end that "game" soon. Thank you, friend.
--
The view here is so gorgeous. I once listened to Autumn in Newyork and thought about America as a different world, which was not real. Now I am here, in the other side of the States, enjoying the Autumn view in texas, thinking of Newyork as a different world. Yes, my friend, the NY song which you and I are both in love with, was unreal. And yesterday was unreal.
My reality is here, in Texas, in Lubbock, in Tech, in this so-beautiful campus with many-big-viewed- windows library.
South of the Border! South of the Border. and West of the sun
Happiness is an allegory, unhappiness a story

Sunday, 29 August 2010

Michael Jackson...


Ah, tính theo giờ Mỹ thì hôm nay đang là Sinh nhật MJ! Nên để title như thế xem như chúc mừng sinh nhật một người rất có tài, tuy những bài hát của chú ấy mình chữ thuộc chữ không!
Khi viết cái note này, mình vừa ăn xong "bữa tối" . Để trong ngoặc kép, vì "bữa tối" chỉ là một nắm cơm rang còn sót lại trong nổi. Mình bỏ thêm soy sauce, để nóng lại rồi ăn để còn rửa nồi. Mặn quá... Đáng ra mình ko nên cho thêm sauce. :)) Mâu thuẫn.
Mình muốn buồn, muốn thực sự buồn như mình nghĩ. Nhưng tất cả cảm xúc nó bão hòa đi đâu hết cả. Để rồi còn lại chỉ là một cảm giác thật sự trống rỗng.
Chỉ vì tất cả chỉ là một trò chơi, "một trò chơi mà đáng ra không nên bắt đầu".
Bạn làm mình, không còn biết buồn, chỉ nhờ một câu nói rồi. Cảm ơn, mình phải cảm ơn bạn, đúng không!?

Saturday, 28 August 2010

tỉnh

Không buồn chút nào cả. Không buồn.

Wednesday, 25 August 2010

nô nức hăm hở năm học mới

Hơ hơ!!
Thiệt chưa có năm nào mình như năm nay, mua tập mua vở, mua đèn bàn, còn có cả cắt tóc chào đón năm học mới nữa ^_^ !! Cắt xong nhìn như ba Tàu!!! Thiệt gớm chịu không nổi.
Đang ăn được 1/2 trái táo thì bị gõ cửa gọi đi floor meeting, nhét 1 lát táo vào mồm và mang 1 lát theo, nói chung cũng ít bị để ý lắm.
Thôi lười viết tiếp quá. Mình thiệt chẳng biết viết cái gì cho hay ho để câu khách nữa :)) .

Sunday, 22 August 2010

tired

Tôi mệt.
Bao nhiêu thứ phải mua, bao nhiêu việc phải làm. Apply xin việc vẫn chưa đc response. Apply học bổng lung tung hết. Apply nhà cũng chưa xong. Apply....xe thì.... có vẻ.... xaaaaaaaaaaaa ta nói nó xa. (Chừng nào xong hết những thứ apply khác, có khi tôi mới nghĩ đến chuyện xe!?)
Sắp một năm học mới, không khí ktx làm tôi nhớ OH ngày xưa...

Saturday, 21 August 2010

tất cả rồi cũng qua


Thiệt là mình có hơi hướm đang muốn ốm - ốm..chứ không phải GẦY!!!
Đôi lúc muốn giữ mình bận rộn 1 chút, để không phải cái cảnh những sáng lồm cồm bò dậy lúc 10h rồi lại đần mặt chảy dài như trái đu đủ trước facebook, sợ béo nên ăn 1 bữa nhưng...ăn nhiều :)) ...
Đôi lúc muốn quên hết, quên hết những chuyện xảy ra trong 6 tháng ở nhà, quên luôn tương lai, để tận hưởng một chút cuộc sống đều đặn như chưa có vết xước xen vào.
Nhưng quá khứ làm sao bớt ám ảnh và tương lai đâu thể bớt lo âu. Nên tôi lại theo guồng quay của cuộc sống, đều đặn và lo âu.

Friday, 20 August 2010

new day

It's 2.00 am now! I'm crawling in front of my laptop!
My flatmates are talking about Fall classes' schedule.
I'm really sleepy now.

Monday, 2 August 2010

con đường vẫn quanh co


* mà con đường thờ ơ (Phú Quang)
Những ngày tháng 8 không mưa như ở Saigon, càng không đỏng đảnh như Sing. Tôi- dĩ nhiên- không thể giữ thói quen chạy xe chầm chậm tận hưởng Saigon chớm thu - cái mùa mà chỉ có mưa và chẳng có gì hay ho, cũng không còn những chiều đi bộ chầm chậm về ký túc xá khi ở Sing.
Tôi ở đây sống chậm, và sống chán. Không có những tòa nhà cao tầng nhấp nháy trong đêm để tôi thả nỗi nhớ xa xăm như những ngày ngồi trước chiếc bàn có cửa sổ thật rộng của căn phòng 620 oldham hall nữa. Không còn nhìn ra Far East Plaza xa xa, không còn thơ thẩn ở Esplanade ngắm sông ngắm những tòa nhà nhấp nháy đèn in bóng xuống mặt sông- để nhớ nhà, nhớ người...
Sẽ thế nào đây? Một năm sẽ dài lắm.

Wednesday, 9 June 2010

till the day I let you go




tôi đang nghĩ về Sing, về bugis, về cityhall, về những đàn chim đen kịt những chiều ở orchad, hay ở bukit timah đi bộ về OH. Tôi đang nghĩ đến đêm cùng ăn pizza, uống fruit punch, uống beer, cocktail ở timbre hay ở clinic. Tôi đang nghĩ đến J.. thỉnh thoảng giữa những thường nhật ở lubbock, tôi lại nghĩ đến J. Lẽ ra tôi không nên cho phép mình có những ý nghĩ xa vời như vậy nữa. "Giá mà J cũng ở đây" .
Nhưng J ko ở đây, và tôi thì đang cạo từng miếng cháy xém vì món gà Shzechwan làm cho bữa trưa hay đang vật lộn với từng timeline, events của American revolutions.

Còn J ở 1 nơi xa lắm, ngay cả khi tôi ở giữa lòng Saigon, tôi đã thấy xa rồi, cách nhau có 1h30' bay, nhưng khoảng cách xa hơn cả một cái ôm- hay ít ra là tôi cảm thấy như thế. Huống hồ gì, tôi đang ở lubbock đầy nắng, nơi mà hằng ngày tôi đi học bằng bike, đi chợ bằng bike và chạy lòng vòng trong campus rộng đầy gió, thật đẹp nhưng cũng thật buồn!?
Hiện giờ tôi đang nghĩ đến J. Hiện giờ tôi có đang buồn vì J.
Nhưng mà tôi nghĩ cơn nắng nào cũng sẽ tạm thời lặn xuống khi hoàng hôn xuất hiện thôi...

Saturday, 29 May 2010

29.11.2009-29.05.2010

29.11.2009
Không dám rơi một giọt nước mắt nào vì rời Sing.. Tôi để nước mắt chảy ngược vào trong qua những dòng tin nhắn..
29.05.2010
Nước mắt rơi không dấu diếm (vì phòng chỉ có 1 mình) vì rời Saigon..
..
Chỉ trong có 6 tháng mà tôi phải xa cả hai nơi quen thuộc... Đau lắm.

Monday, 24 May 2010

những ngày vừa qua


Nắng Huế không gắt gỏng nhưng khó chịu, những ngày này Huế lên đến 38-39 độ C .
Quay lại Huế, trong lòng tôi nhiều xúc cảm.
Có lẫn cảm giác bâng khuâng vì những làn cây, những gợn nước khi đi bộ trên cầu Trường Tiền.
Có lẫn cảm giác nặng nề khi vào viện thăm đứa con của một người bạn của Ba, bị ung thư máu.
Có xen cảm giác lo âu vì một chiếc ly bị bể, vì những cơn mưa bão và những chuyến bay.
Có cảm giác thỏa mãn khi ăn một chiếc bánh lọc dẻo ngọt bọc tôm giòn hay lạ lẫm khi ăn chè ngọt bánh lọc bọc thịt heo quay thơm ngậy bên trong.
Có chút cảm giác lạnh lẽo khi nằm trong căn phòng tầng 4 ở Mercure , thấy gió thổi tốc màn trắng.
Nhưng vẫn còn cảm giác bình yên .
Tôi cảm thấy bình yên khi nhẹ nhàng làm mọi việc. Ngày cuối cùng, tôi chậm rãi pha nước, chậm rãi đọc từng trang Nước Mỹ Nước Mỹ đem theo từ nhà, chậm rãi vã từng hơi nước nóng,lạnh vào mặt.
Ngày cuối ở Huế, trong căn phòng tầng 4 ở Mercure, tôi nằm dài lười biếng, đắp chăn ngang bụng, xem Friends , xem Scrubs , xem giới thiệu Glee và American Idols Finale Live trên StarWorld.
Ngày cuối ở Huế, tôi đi bộ trên con đường ở Đại Nội, vào từng cung điện xẩm màu xám xịt vì rêu và vì sự tàn phá lẫn không biết giữ gìn, trùng tu (ngoài cái cung điện ra thì ở Đại Nội đẹp và lãng mạn lắm =P ) . Tôi ăn bữa bánh khoái no căng ở Thượng Tứ rồi lơ đãng nhìn bức tường "Guest Book" , lúc ấy tự hỏi mình có nên cầm bút và ghi đại loại như "Tuong Vi was here - Summer 2010" không?
Con người Huế, dòng xe ở Huế, cuộc sống ở Huế, tất cả đều chậm rãi. Dòng xe cách nhau một khoảng, nối đuôi nhau đi đến sân bay Phú Bài, tất cả đều chậm. Nói theo cách của tôi và Ba tôi thì " cái gì cũng tà tà" . Vào phòng đợi, lạnh toát vì cơn bão lúc trưa, tôi nằm đọc Nước Mỹ Nước Mỹ lần thứ 5 , rồi cũng chịu thua tiềm thức, không tiếp thu nổi cái gì nữa rồi. Máy bay, có lẽ là thứ duy nhất tôi cảm nhận được tốc độ nhanh ở Huế, chạy dài trên đường băng rồi nhấc bổng mình lên không trung, bỏ lại một Huế với ánh sáng mờ mờ, sông Hương với 7 chiếc đèn bông sen chào Phật Đản, chao mình rồi bay ,mất hút trong không trung...
**
Có lẽ việc làm tôi vui hơn cả, đó là nhìn Saigon từ trên cao xuống với đầy đủ ánh sáng nhấp nháy từ xa đến gần. Tôi gọi đó là những nốt nhạc phát sáng nhảy múa. Chào Saigon.. Chào nơi mà chưa đầy một tuần nữa, tôi lại phải xa.
Sài gòn chưa xa đã nhớ...

Monday, 3 May 2010

và em sẽ về cho ngỡ ngàng rồi đi


(QB)
Ngày lười, quanh đi quẩn lại cũng đến trưa rồi.
Giờ thì chẳng làm gì cả ngoài nằm đọc Nước Mỹ, Nước Mỹ của Phan Việt - đọc quyển này lần thứ 3 rồi. Lên mạng đọc về Marc Cherry và Abraham Lincoln, rồi lại nghe nhạc. Vậy mà tôi thấy đã gần hết ngày thứ 3 rồi.
The winner takes it all
The winner takes it all..
Giọng Meryl Streeps cứ văng văng trong tôi từ sáng đến giờ. The loser's standing small.. Nó làm tôi nghĩ đến 'một cơn nắng' nhiều đến không ngờ.
Luẩn quẩn, lại hết một ngày.

Saturday, 1 May 2010

về tôi..


(giống tự kỷ quá :D )
Nếu để tôi tự nhận xét về mình thì tôi thực sự không biết phải nói thành thật ra sao để thành sự thật và nói dối như thế nào để cảm thấy dễ chịu hơn nữa.
Tôi thích nhạc của Phạm Duy. Không hiểu sao lại viết điều này ngay đầu tiên. Với tôi bài nào của Phạm Duy cũng mang một tâm trạng khó tả. Có thể làm tôi yêu đến điên, làm tôi yêu đời lẫn tăng sức sống-" bến đò xưa cô lái vẫn chờ..", cũng có thể làm tôi buồn ngẩn ngơ - "giết người đi, giết người trong mộng đã bội thề" . tôi không yêu âm nhạc lắm nhưng tôi yêu những bài hát có ca từ đẹp. Nghe hơi bị rập khuôn và sáo rỗng nhưng mà thật. Tôi không chê những bài hát quá phản ánh thực tế nhưng có lẽ tôi vẫn hơi sách vở, những gì thuộc về nghệ thuật đều nên đẹp. Mà điều đó tìm thấy rất rõ ở âm nhạc của Phạm Duy - theo tôi là thế. Chính vì tôi không yêu âm nhạc lắm nên có lẽ điều đó làm tôi lười tìm kiếm những bài hát mới chăng?
Tôi từng rất rất thích đọc truyện của Nguyễn Ngọc Tư- nhất là tập Biển của mỗi người.. một nhà văn thực rặt chất Nam bộ. Lý do? Vì đọc truyện của Ngọc Tư đều rất buồn. Vì cô ấy đã nhập tâm trạng người đọc và nhân vật trong truyện làm một, có tài khiến cho người đọc đau theo nhân vật, và vì lối cô ấy hành văn. Một người có khi không cần viết văn đúng, chỉ cần viết văn cảm xúc đã có thể lấy đi cảm xúc của người đọc rồi. Tuy nhiên, hiện giờ tôi lại suy nghĩ khác. Nếu tôi là nhà văn, tôi chọn viết văn đúng. Hiện giờ tôi không thích đọc một cuốn sách nào đặc biệt của một tác giả nhất định nào cả, tôi chỉ đọc tản văn. Nhiều khi tôi nghĩ đó không phải là cách hay. Có lẽ tôi phải tập suy nghĩ lại. Đọc được thì mới viết được.
Tôi có một suy nghĩ - mà cái này là lấy từ mẹ tôi- đừng làm tốt, hãy làm đúng. Cái ranh giới đúng và tốt mỏng manh nhưng là có thật. Hiện giờ tôi càng thấm thía điều ấy. Và tôi biết, muốn làm đúng thì phải có nguyên tắc, và kế hoạch.
Dạo này tôi mệt mỏi vì chuyện ĐH cứ hành hạ ám ảnh (>.<) , chuyện giấy tờ, sức khỏe, rồi cả tiền bạc, vv..v. Nhưng cũng nhờ đó lại rút ra hết bài học này đến bài học khác. Đúng cơm mình nấu vẫn dễ ăn hơn cơm mua sẵn.
"Rồi ai cũng phải lớn" - Wenwen viết cho tôi trong quyển Kafka on the Shore. Tôi thích câu này. Tôi lấy câu đó làm hành trang mỗi khi nỗi sợ tương lai lại ập đến.
Tôi hay sợ, và tôi hay xù lông. Nói cách khác, vì tôi sợ nên tôi phải xù lông.
. . .
tôi cũng không biết phải viết gì nữa :D . Viết về bản thân sao khó quá. Mà dạo này viết cũng là 1 cái khó rồi.
Kết bài, tóm lại tôi cũng chưa khám phá được hết bản thân mình nữa nên từ từ mần cho khoai nó nhừ hihihih :D

Saturday, 17 April 2010

cuối tuần


rồi lại cuối tuần
Nằm dài lười biếng bên giọng Tấn Minh hát Đỗ Bảo- những bài hát cũ kỹ
nhớ những người cần nhớ
nhưng sao không quên được những gì muốn quên?
cuối tuần sao mênh mang quá.

Sunday, 11 April 2010

tuần..



Những ngày đầu tháng Tư nối tiếp sự ì ạch của tháng Ba. Nóng nực và chậm rãi. Uể oải và lười biếng. Lo lắng và bất an.
Một buổi trưa trời chực mưa, nóng hầm hập, tôi nằm dài ra giường, đọc đi đọc lại đến mòn acceptance letter của ISU, giấy cứng thơm ngát mùi mực.
Cũng buổi trưa, tôi tự trách bản thân về một số sai lầm đáng ra không nên có. Một kinh nghiệm rất lớn sau này. Uể oải quá!
Bây giờ vẫn đang chờ đợi, bất an và lo lắng. Vòng tròn của những ngày hè Saigon nóng như đổ lửa đến khi nào mới chấm dứt!?
Tháng Tư vẫn sẽ dài..

Sunday, 4 April 2010

vòng tròn


Tôi làm tình.

Điều đó có lẽ chẳng có gì đáng bàn cãi, ngoài chuyện bạn phỉ thẳng vào mặt tôi. “ Việc đã đi làm tình có lẽ thú vị thật nhưng có tự hào đến mức đưa cái mặt trơ này ra khoe sao?!” Có lẽ bạn nghĩ thế. Thì tôi nói rồi mà, việc tôi làm tình không có gì đáng nói, việc đáng nói là, tôi đã làm tình với 1 cô gái. Thế có sốc hơn không khi bạn biết, bản thân tôi, là một đứa con gái luôn. Tôi không Les. Và tôi cũng không có ý định sẽ yêu chứ nói chi đến việc làm tình với một người cùng giới tính.

Vậy mà nó vẫn xảy ra.

  1. Cái việc tôi làm tình đấy.

Nó xảy ra không chỉ trong cái khoảng 2h trưa ngày cuối tuần đầy nắng , ít gió, trời oi nồng. Nó không chỉ xảy ra ở cái tầng 2 chung cư cũ kỹ , nhà của cô ấy. Mà nó xảy ra liên tục và lặp lại mấy chục lần trong tâm trí của tôi.

Hãy tưởng tượng bạn là tôi. Việc đầu tiên bạn làm sẽ là gì? Bạn không cần phải cuống quýt lên chạy ngay ra nhà thuốc mà mua 1 vỉ Genestron để mà phòng chuyện không hay tương lai. Bạn sẽ ôm đầu, lăn qua lăn lại trên giường , tự chửi rủa bản thân? Bạn sẽ cuống quýt lên, viết Nhật ký hay tạo hẳn một cái entry đầy tâm trạng lên blog? Hay bạn kể cho con bạn thân nghe và hốt hoảng bịt mồm nó lại vì cô bạn thân của bạn không thể giữ được bình tĩnh cũng như không thể cứu vãn cái mồm đang tạo hình chữ O của mình?!

Tôi thì tôi không làm gì trong các trường hợp, và tôi thề rằng nếu có chết tôi cũng tát vào mặt tôi cả chục cái, vì tôi đã làm cái việc ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu. Tôi nhắn tin cho Quân , người yêu như hình với bóng cả 5 năm của tôi .

“ Anh, em phải làm sao đây?! Em đã làm tình rồi , với 1 cô gái!!!”

Chắc hẳn, chẳng cần phải giả bộ làm người yêu tôi, bạn cũng có thể đoán được thái độ của Quân ngay-lúc-này. Khi mà đọc tin nhắn ấy. Ấy mà 5p sau , tôi nhận được tin nhắn :

“ Anh có thể tin được đây là một vụ nói đùa chứ?!”

“ Không đùa!”

“ Em tàn nhẫn thật!” …

Tàn nhẫn?!!

  1. Thực ra, lúc đọc phải tin nhắn của em, tôi cũng không bất ngờ gì mấy. Bạn nghĩ xem, yêu nhau 5 năm thừa đủ để tôi hiểu tính người yêu tôi thế nào. Em đẹp. Khỏi phải nói. Nhưng vấn đề cái nét đẹp của em không làm nhiều người đàn ông khác sa vào em như tôi. Nói tôi là ruồi sa hũ mật cũng không sai. Dù sao trước giờ tôi vẫn tự hào với bản thân rằng tôi là người đàn ông duy nhất nhận ra nét đẹp của em, để yêu, để nhớ..

Nhưng cũng đến một ngày, tôi nhận ra bản thân mình đã tự tin quá nhiều. Có người đang theo đuổi em. Mà đáng giật mình, đối thủ đang lăm le cướp em của tôi lại là một cô gái.

Chúa ơi! Một cô gái. Đẹp như tiên.. Có lẽ tôi nói hơi quá. Ừ thì không như tiên, nhưng đúng là nét đẹp của một cô gái. Nét đẹp mà rõ rang làm cho vài thằng đàn ông tình nguyện làm ruồi sa vào hũ mật. Nhưng trớ trêu thay, cô bé ấy, cái cô bé dễ thương ấy lại nhắm ngay tôi.. Mà không phải để yêu, mà là để đánh bại!

..

Vài ba lần tôi nói với em – tức người yêu 5 năm trời của tôi – là hãy tránh xa cô bé có gương mặt thiên thần ấy ra đi, vì biết đâu, đến một ngày nào đó, chính em cũng không thể nào cưỡng lại được cái sức hút mà biết bao nhiêu người đã bị cuốn vào. Em cười, không đâu anh, không thể , rồi nép vào lòng tôi. Tôi với em làm tình. Nhẹ nhàng , đầy cảm xúc và thăng hoa.

Và giờ, tôi lại nhận được tin nhắn đầy chất thách thức của em. Ờ, … tôi nhắn lại cho em những con chữ mà ngay cả bản thân mình còn không nhận thức được.

Chỉ có hai chữ cuối, tôi nhớ tôi nhắn gì. Em tàn nhẫn thật.

Em im lặng. Tôi cược rằng em cũng bối rối như tôi, nhưng mà quả thật tôi chẳng biết mình nên làm gì hết. Theo quán tính, tôi xách xe đến thẳng Lemoux , chỗ quen của tôi, em không biết chỗ ấy. Đây là nơi tôi thường đến ngày xưa trước khi quen em, mỗi lần nhớ em tôi hay đến đây; còn sau này, mỗi lần cãi cọ xong với em, tôi cũng đến đây, nằm dài , uống hết Tequila rồi quay về, cười cầu hòa , xoa xoa lưng em và bị em đấm cho vài cú yêu ngay bụng. Thế mà hạnh phúc.

Giờ nằm dài ở Lemoux .. Tôi đã nghĩ , thực ra mọi chuyện không có gì đáng phải ầm ĩ. Nhưng không hiểu sao, chính cái giọng nói khi nãy trong đầu tôi lại nhắc đi nhắc lại.. Em tàn nhẫn lắm.Nếu em không tạo cơ hội cho cái tình của cô bé ấy đến gần, nếu em nghe lời tôi ngay lúc đầu, thì chuyện này liệu có xảy ra? Tôi mệt mỏi .. rồi ngủ gục bên ly tequila nhỏ xíu lúc nào không biết.

Trời chập choạng tối ngoài kia..

  1. Ngay từ nhỏ mỗi khi đi đến đâu, người ta thường trầm trồ về đôi mắt của tôi. Họ nói mắt tôi to, đẹp nhưng tối … Một trụ trì ở ngôi chùa nơi nhà tôi hay đi để cúng ông mỗi tuần trăng về đã nói về tôi thế này , ánh mắt của tôi sẽ dễ khiến cho người nhìn nó bị thôi miên, khó ai có thể từ chối những tia điều khiển mà nó phát ra. Nhưng có lẽ vì thế, cả đời tôi sẽ phải khổ vì nó.

Tôi chưa nói với bạn nhỉ. Tôi yêu con gái. Điều này có vẻ không lạ, nếu tôi nói việc tôi cũng là một cô gái ra, thì điều này vẫn không có gì lạ, ít nhất là trong xã hội hiện thời. Rất nhiều chàng trai thích tôi, ra sức săn đón tôi, nhưng đáp lại họ chỉ là những ánh mắt khinh miệt mà tôi dành riêng ra. Tôi cũng không thèm thử yêu đàn ông làm gì. Với tôi, khi tôi bắt gặp mình có cảm xúc với đàn bà , thì tôi cười mỉm và chấp nhận nó, như người ta đón nhận một luồng gió biển thổi vào. Tôi tin vào cảm giác đầu tiên và đặc biệt trân trọng nó.

Người mà tôi yêu , nói yêu cũng hơi quá, người mà tôi có cảm xúc mãnh liệt nhất , không đẹp. Nét mặt hơi thô, nhưng sống mũi cao và ánh mắt nghiêm nghị. Tôi yêu ánh mắt đó. Nó không dễ dãi buông tình như các cô gái khác trước mặt đàn ông. Thực ra, cũng có nhiều cô gái đẹp khác, gương mặt không hề thô và nét mũi dọc dừa hay lượn lờ tán tỉnh tôi theo đúng cách của một les dành cho les, và họ đều có một điểm chung, đó là ánh mắt đầy vẻ gợi tình. Tôi không thích điều đó. Chẳng hiểu sao. Không biết có phải cũng chính bản thân có một đôi mắt chết người hay không, mà tôi hay tự đánh giá người khác chỉ qua con mắt họ. Có lẽ có rất nhiều người tốt, nhưng chỉ cần tôi bắt gặp trong ánh mắt họ một vẻ gì lả lơi, một chút gì nhạt nhách thì tôi sẽ để họ vào nhóm những người không nên tiến xa. Tôi là thế. Và tôi không có nhiều bạn cũng như người tình. Tôi không bận tâm mấy về điều đó.

Lại nói về người con gái mà-tôi-yêu. Cô ấy hiền, nhưng nghiêm và lịch sự một cách lạnh lùng. Tôi không tán tỉnh cô ấy, nhưng quan tâm và nhất là mỗi lần nói chuyện , ánh mắt của tôi lại cố tìm sâu vào đôi mắt nghiêm và cố gắng phát một chút tín hiệu . Cô ấy thừa hiểu, dĩ nhiên, cô ấy thông minh mà. Vả lại, tình yêu thì cô ấy cũng đang được sở hữu nó đấy thôi. Quân , một chàng trai khá thông minh, nhưng yêu bản thân quá. Tôi nhìn thấy như thế.

Nhưng thú thật, tôi cũng không biết mình sẽ-nên làm gì nữa!

Về cái tình cảm dành cho cô ấy đấy.

Nó có thật, nhưng kết quả sẽ ra ảo.

Tôi không mong mình và cô ấy sẽ đến Mỹ hay Canada để làm một cái đám cưới đồng tính. Vì tôi không phải sống cho một mình tôi.

Cách đây 2 hôm, thời tiết oi nồng, tại căn hộ cũ rich đầy rêu và phủ bụi của tôi , cô ấy đến. Vẫn ánh mắt nghiêm nghị, vẫn thái độ lịch sự đến đáng sợ, nhưng lần này tôi thấy có chút gì kì quặc. Đây không phải lần đầu tiên cô ấy đến nhà tôi. Tôi không phủ nhận rằng bản thân tôi có sức cuốn hút. Cho dù cô ấy không bao giờ phủ nhận rằng cô ấy có bị hấp dẫn bởi tôi, nhưng cô ấy vẫn đang không thể nào xem tôi như luồng gió vô hình được. Điển hình như tối nào cô ấy cũng đều nhắn cho tôi 1 tin đại loại như “ Đừng có mà đi

theo tôi nữa” , hay là “ Quân không hiền đâu” vân vân và vân vân. Bạn hiểu mà , đúng không? Tôi là một đứa con gái đồng tính , vì thế cho nên trên danh nghĩa, tôi vẫn là một đứa con gái. Thường thì tôi dễ cảm nhận được tình cảm người khác dành cho mình, đằng này lại là tình cảm của một người con gái- y như tôi vậy.

Trở lại việc cô ấy đến nhà tôi. Tôi không phải là một bartender nhưng tôi hiểu cô ấy đang buồn, thức uống ưa thích mà tốt nhất tôi nên có bây giờ là Blue Margarita . Tôi không uống rượu, nhưng 2 loại rượu lúc nào cũng có trong nhà tôi , đó là Tequila từ Mexico và Triple Sec loại Blue. Cô ấy thích những thứ liên quan đến cam, chanh và những thức uống chua. Theo tôi nhớ thì một lần tôi gặp cô ấy và Quân ở 1 quán bar, thì cô ấy đã nói thế này “Magarita chua và ngọt như mùi mồ hôi của những người thân” , Quân lúc ấy cười phì. Còn Blue là bởi vì màu ưa thích nhất của cô ấy là màu xanh.

Tôi đem Blue Margarita ra, cô im lặng, uống một hơi rồi nằm dài xuống ghế sofa. Tôi cũng hơi lung túng, vì chưa biết phải nên nói gì vào lúc ấy. Đột nhiên , cô gái có ánh mắt nghiêm nghị quay mặt về phía tôi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng hình như có chút nắng, tôi cảm thấy ấm áp.

- Cuối tuần mà ở nhà thế à, Win ?

Quyên là tên tôi, nhưng tôi thích cách cô ấy gọi tôi là Win, có lẽ một phần vì giọng cô ấy hơi ngọng, nghe nhựa nhựa khác xa hình ảnh nghiêm nghị gắn liền với con người cô.

- Ừ..

- Tôi buồn , Win à ..

- Ừ..

-

- Tôi gọi Quân đến đón nhé… Để Quân biết thế này có vẻ không hay.

- Thôi không cần, tôi tự về được..

Cô ấy xách giỏ, đôi mắt đã tắt nắng , trở lại vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng. Tôi kéo tay cô ấy lại, đẩy cô ấy trở lại ghế , nụ hôn đầy mùi chanh và Tequila trong Margarita làm tôi mê mẩn. Cô ấy cũng để im.

Ba tiếng sau thì tôi nằm ở nhà một mình, đầu óc ngổn ngang suy nghĩ. Tôi nhớ lại tất cả, từ lúc cô ấy đến nhà tôi, uống Margarita , những nụ hôn , những tiếng kêu rên thổn thức khi tôi hôn khắp người cô ấy, cả vết bấu vào da thịt tôi… Tôi không hiểu mình nên tiếp tục làm gì. Chỉ nhớ lúc ra về, cô ấy đã khóc. Tôi hiểu, thế là hết. Nhưng tôi không hối hận. Tôi là một đứa con gái, uhm, đứa con gái đồng tính!

Hai tiếng sau, trời tối sẫm. Tôi nhận được tin nhắn, của cô ấy..

- Tôi xin lỗi.. Win à, tôi xin lỗi. Cứ xem như chuyện này chưa xảy ra, nhé!

- Uhm…!

- Tôi vừa kể cho Quân , về những gì xảy ra..

- Và..!?

- Quân nói tôi tàn nhẫn

Tôi im lặng. Chẳng biết nhắn lại thế nào. Ai mới là người tàn nhẫn? Tôi hay Quân, hay là em?

Tôi nhìn chiếc phone im lìm, cười ha hả. Quạt trần phòng tôi thổi ra những hơi nóng đẫm, mồ hôi tôi túa ra như tắm. Tôi thề rằng tôi chưa bao giờ cười nhiều như thế, cười và nước mắt vẫn chảy. Cứ như nó chỉ là những giọt mồ hôi. Là mồ hôi chứ không phải nước mắt.

..

Ngày hôm sau, tôi đăng ký vào câu lạc bộ tình nguyện của một bệnh viện từ Mỹ về để đi chữa bệnh xuyên Việt.

Và tôi nhắn một tin cho cô ấy thế này

- Đừng bận tâm gì cả. Người tàn nhẫn là tôi, có lẽ những giọt nước mắt ngày hôm qua đã làm tôi hiểu tất cả. Tôi đi nhé. Đừng tìm tôi..

Và tôi tắt máy. Đầu óc tôi vẫn như mê cung, tay chân tôi vẫn còn thừa thãi, tôi không biết tôi đang làm gì. Ra đi lòng nào có thanh thản!?

  1. Hình như cô ấy quá thông minh. Ai bảo tôi nghiêm nghị? Cô ấy còn nghiêm nghị hơn tôi. Hôm qua tôi đã rên như một con điếm trong vòng tay cô ấy, nhưng sau đó tôi đã khóc , khóc rất nhiều, vì Quân hay vì tôi hay vì một – hai giờ hạnh phúc, tôi không biết…
  2. Tôi và em chia tay. Vì ánh mắt của em không còn dành cho tôi và em đã không còn uống Blue Margarita nữa. Tôi cũng không rõ cô gái có gương mặt thiên thần kia bây giờ đang ở đâu, nhưng có lẽ không bao giờ tôi dám quên ánh mắt của cô ấy nhìn em, cũng như tiếng rên gọi tên cô ấy khi tôi và em làm tình..
  3. Có ai tàn nhẫn đâu.
Vi mập
Câu truyện được viết cách đây hơn một năm. Bây giờ đọc lại thấy dở quá, thôi post lên kẻo mai này mất file trong máy :) !

về đâu?


Sao trưa tháng Tư những ngày đầu lại nóng nực như thế!?
Biển xô bồ, những người những tiếng nói như món thập cẩm, đủ loại đủ mùi vị và không hợp khẩu vị chút nào..
ăn bánh đập, ăn hến xúc, ăn cao lầu, uống trà đậu ván
ăn chè đậu ván
Hội An- Hoài Phố...
lòng ai còn đang chơi vơi, phố ai vẫn nghìn nghịt người..
trái tim yêu còn đang lan man,
...
yêu nhau
trong lo âu? ..
cho một ngày bất an
của một người bất yên
đi về đâu?
'cánh buồm nâu'

Monday, 29 March 2010

tháng ba lười


Tháng ba này, tôi lười.
Lười suy nghĩ lười vận động. Lười nghe lười cười.
Duy nhất chỉ có cãi nhau và khóc là không lười.
Thật ghét khi phải đưa chuyện tình cảm ra phân tích, analyse nhiều phần như làm History IA. Đôi lúc mọi chuyện cứ rối lung tung beng, hình như tôi được quen với cảm giác có người sợ-mất-mình, nên tôi mới như thế.
Thôi kệ! sao tôi để mặc cho số trời quá đi.
--
Tháng Ba này sao thấy Saigon cũng lười quá, nắng bỏng da bỏng tóc. Trời cũng lười làm gió.
Bây giờ tôi muốn học, học một cái gì đó. Nhưng sao băn khoăn quá đi thôi, biết học gì, và bắt đầu từ đâu bây giờ?! Muốn chụp ảnh, muốn nấu ăn, muốn học viết lại, muốn muốn muốn...
Muốn nhiều thứ nhưng lười lười lười.
Tôi chán tôi quá,
vậy là tháng Ba lười, ì ạch cũng trôi đi...
Hello Summer 2010

Sunday, 14 March 2010

Phanthiet- một chuyến đi



Đặt chân đến Phan thiết vào một buổi trưa nắng gắt. Nơi này thuộc tỉnh Bình Thuận đầy cát và nắng. Đất ở đây khá cằn cỗi, cây thanh long trồng suốt dọc đường đi. Đến resort tôi mới biết đây không phải là thành phố cằn cỗi, mà là vương quốc hoa giấy.
Bầu trời đỏ rực màu hoa giấy, hoa giấy vươn trong nắng đẹp kiêu sa- tôi không nói quá đâu.
Đến Phanthiet là vào phòng nghỉ ngơi, đến chiều mới ra biển chụp ảnh. Biển vắng người nắng ấm vừa, hoa cỏ vươn trong nắng. Sóng vỗ rì rầm vào tận trong bờ.
Tôi ở lại biển đến hoàng hôn.. Biển như cô gái đang chạy nhảy, biến thành một thiếu nữ u buồn đằm thắm. Đến chừng 6h30 thì có hơi trở thành một phụ nữ đang giận dữ. Người ta so sánh biển với phụ nữ cũng không sai.
Tôi rời Phanthiet trên chính những con đường đầy nắng, núi đá hai bên, hoa giấy vẫy chào. Rời Phanthiet với cảm giác hơi tiếc..Chắc chắn sẽ quay trở lại..
Rồi tôi lại chào Vungtau...
Chỉ giá mà có ai bên cạnh...

Monday, 8 March 2010

My Mr Big



1/ Thích MrBig nhất Serie- mặc cho anh Blue la ó phản đối.
MrBig có khả năng làm cho phụ nữ bị quyến rũ. Quý phái, sang trọng, lạnh lùng, nồng nhiệt. Tất cả đều có đủ trong con người này.
Tuy nhiên điều làm tôi thích đặc biệt ở Big, đó là chân thật. Nghe hơi trái tai nhưng là sự thật. Big chỉ nói yêu Carrie 2 lần. Lần đầu tiên khi trong một trận big fight, Carrie thắc mắc vì Big chưa bao giờ giới thiệu cô với gia đình, bạn bè. Carrie không biết gì về Big ngoài những gì đang diễn ra trước mắt. Big nói ' yes, I absofuckinglutely love you' . Lần thứ hai, là khi Carrie theo Pertrosky sang Paris, Big để lại lời nhắn, cuối cùng chốt lại 1 câu ' I cant lose you again, I love you!' . Và thực sự thì Carrie chưa lần nào từng quên Big- như lời thú nhận của cô với Miranda.
2/ Nghĩ đến Mr Big riêng của tôi.
MrBig của tôi hậu đậu, nóng nảy, nhạy cảm, nhưng dịu dàng với tôi. Chưa bao giờ tôi xem người này là mẫu người mình sẽ yêu. Tôi thích MrBig của Sex and the city. Nhưng tôi đã yêu người này. Yêu bằng tất cả sự ích kỷ, bằng tất cả sự ghen tuông và bằng tất cả sự nồng nhiệt.
Tôi từng nghĩ, nếu tôi một ngày nào đó, rời bỏ người này, đến với bất kỳ 1 cơn say nắng nào.. Có lẽ cũng sẽ giống như Carrie vậy, 'when i'm perfectly with any guys, always compare with Big' . Con người ai cũng có ích kỷ, và luôn ích kỷ nhất, với Mr Big của mình.

It does not matter who you are, it does matter with whom you are.
Later that day I got to thinking about relationships. There are those that open you up to something new and exotic, those that are old and familiar, those that bring up lots of questions, those that bring you somewhere unexpected, those that bring you far from where you started, and those that bring you back. But the most exciting, challenging and significant relationship of all is the one you have with yourself. And if you can find someone to love the you you love, well, that's just fabulous.”

Sunday, 7 March 2010

tháng ba chập choạng

Và bây giờ là Tháng Ba chập choạng của tôi.
Saigon cả ngày hôm nay giống như có ai vừa dùng chiếc chổi khổng lồ quét hết dân cư bụi bặm ra vậy. Đầy nắng và đường vắng. Nhưng oi quá, cái thời tiết này hình như mỗi năm một nóng. Hôm nay mua 3 gói bông chùi tai của bà cụ bán dạo, cứ hễ người bán là 1 người già thì tôi sẽ tìm ra món để mua.
Bữa cơm tối còn ba người. Bà ngoại kể chuyện bác đang xin cho con đi học cấp 2. Nghe đến phải tốn tiền liền dừng lại. Bà thở dài, nuôi con tốn kém mà cha cứ lông bông ăn chơi, tiệm làm đầu nhà mở lúc có khách lúc không, rồi hai thằng nhỏ sẽ ra sao.
Nhìn con bé Nga thấy chùng lòng. Cùng cảnh xa nhà nên hiểu. Nhưng nó hơn tôi nhiều lắm, tôi còn có thể có tương lai, còn nó có còn dám nghĩ đến tương lai khi làm quần quật nuôi mấy miệng ăn? Nó chỉ mới 18 tuổi.
Sắp đến sinh nhật Mẹ, tôi sợ! Tôi sợ những điều sắp đến sẽ làm tôi, làm mẹ thất vọng. Hình như lâu lắm rồi tôi chưa làm mẹ tự hào! ...
Chỉ còn biết trông chờ, khi mọi việc đã được làm trong cố gắng, chỉ còn biết hy vọng.
Tháng ba sẽ dài...

Newyork , hehe.
Đang nằm lăn lộn với Sex and the city, chợt nhớ đến bài này =P cute song. Hello NYC

Saturday, 6 March 2010

dẫu biết rằng ngày còn chơi vơi



Hôm nay đi xem Những nụ hôn rực rỡ lại lần thứ hai.
Lần đầu tiên, nó như một cú đánh thẳng vào mặt, nói rằng tôi mở mắt ra mà quý trọng những gì đang có. Mở lòng ra để cố gắng.. Và rồi tôi cố gắng một lần nữa.
Bây giờ tôi đang chờ kết quả và xem lại bộ phim này lần thứ hai. Nói khách quan, hay thì không hẳn xuất sắc. Trước giờ tôi chưa thấy bộ phim nào hơi... kỳ lạ như bộ phim này. Film musical thường dựa trên musical play ( nhất là Broadway musical) , nên phim lần này không có bản nhạc kịch để mà so sánh. Có chăng là bắt chước Bollywood ? =P
Mong rằng điện ảnh Vietnam sẽ bắt đầu leo lên dốc đồi của thế giới chứ không còn dậm chân ở khuôn khổ đầy giới hạn nữa. ( Điện ảnh châu Á hầu như đều có điểm chung, đó là hay làm quá mọi chuyện - người quá hiền, người quá ác. Tuy nhiên HQ cũng đã khắc phục điều này. Điện ảnh Thai không phải là tồi)
..
Bây giờ, tôi chỉ còn mong , chỉ còn bấu víu vào những cố gắng sẽ được đền đáp. Tôi thực sự không muốn mất những gì lẫn những người mình đang nắm giữ đang ôm ấp trong lòng. Những tháng hè ở Saigon năm nay sẽ không dễ chịu...

Đừng cột chặt con tim vào những niềm riêng.
Hãy cho gió Xuân ùa đến, khát khao có khi mù khơi... mãi đứng trông mong chờ.

Thursday, 4 March 2010

c'est la vie


Sáng nay trời saigon khó chịu.
Trời Saigon sáng nay tôi ví như bà cô già đang đỏng đảnh. Không còn những thời khác sáng nắng rực rỡ như cô gái đôi mươi mà xám xịt như phụ nữ ngưỡng cửa 49.. Thì ai cũng đến lúc phải như vậy.

Ai ví Saigon như Paris của Vietnam. Tự nhiên tôi nhớ đến 2 thứ.
Đầu tiên là La vie en rose- bài hát tôi thích từ lâu. Nhớ đến chiếc hộp nhạc tôi bắt gặp trên một cửa hàng nhỏ ở City Hall. Từng tiếng nhạc phát ra theo nhịp quay của ngón tay. Hồi đó có nhìn sâu vô trong, thì thấy dây đàn nhỏ xíu, và những con chip, chắc được cài đặt sẵn bài hát. Tôi hay tặng hộp nhạc cho những người tôi yêu quý - ba tôi và Tuấn.

Việc thứ hai, là Paris. Ngày xưa (lúc chừng lớp 7 lớp 8 gì đó), tôi xem quảng cáo Enchanter , tôi từng mơ ước đến một bữa tối tại Paris với một người đặc biệt nào đó.
Và bây giờ, tôi có..hơi nhớ đến lời nói của một người. Có lẽ những cơn say nắng tốt nhất chỉ nên đi quanh quẩn trong một giới hạn nhất định nào đó. Đến một mức nào đó, tôi không còn kiềm chế được tình cảm của bản thân, thì có lẽ Paris sẽ chuyển thành nơi tôi không muốn nhắc đến .
Hơi khó hiểu ! Thôi, hiện giờ tôi đang đọc Underground của Murakami, một cuốn sách, một tập hợp những câu truyện những cảm xúc, để làm thành một dòng chảy hoàn chỉnh thì đúng hơn. Thôi đọc đã.
Hold me close and hold me fast
The magic spell you cast
This is la vie en rose


Wednesday, 3 March 2010

ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế


Hai ngày để đọc Nỗi cô đơn của các số nguyên tố. Cảm giác xuyên suốt khi đọc quyển sách này, là rất cô đơn. Nó để lại dư âm nặng nề, bất an lên người đọc- tức là tôi. Từ đồng cảm chuyển sang lo lắng khi nghĩ đến chính số phận của mình cũng là một số nguyên tố.

Cảm giác mơ hồ, không biết đang thuộc về nơi nào. Cho dù đang đi trên đường phố đông đúc, cho dù đang nằm dài trên chiếc giường lười biếng, cho dù trong miệng đang nhai một thứ vô định nào đó. Tôi nhắm mắt lại, và nghĩ đến cảm giác về cơn gió lạ. Về những điều tôi đã nói, đã làm trong tối hôm qua. Thông thường sáng tỉnh giấc luôn cảm thấy mơ hồ.

Con người ai cũng thích những điều mới lạ. Cũng câu nói ấy, cũng hành động ấy, của một người đã từng làm ta rung động giờ đây trở thành một điều hiển nhiên. Bù lại những điều ngọt ngào từ miệng một người dưng vu vơ lại làm ta khó ngủ..

Trở về , là trở về nơi mình là mình, tôi là tôi khi ở bên người ấy.
'Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế'


Tuesday, 2 March 2010

nơi ánh đèn chợt sáng chợt tối..



Tôi đã quyết tâm viết lại, từng chút một, cố gắng biến nó thành thói quen mỗi ngày, như ngày xưa vậy.
Tôi viết nhiều nhất là thời năm 2008 ở Sing. Viết truyện, viết thơ, viết báo, viết blog. Cứ thế mỗi ngày, đặt tay lên bàn phím là chữ cứ tuôn ra. Bỗng dưng một năm sau, có lẽ do thói quen ém cảm xúc vào lòng, và xả ra bằng một số cách thực tế hơn, tôi ít rồi dừng viết hẳn. Mong rằng năm nay và các năm sau, sẽ khác.
Tôi đang đọc lại. Vì biết rằng, có đọc được mới viết được. Tôi đọc lại Ngón tay mình còn thơm mình oải hương của Ngô Thị Giáng Uyên, một phần vì thực sự luôn, tôi đang thèm đi Châu Âu :D ; phần còn lại, quyển sách này làm tôi vui. Ngộ thật! Đôi lúc tôi thích một quyển sách không phải vì nó hàm chứa nghệ thuật gì cao siêu, chỉ đơn giản vì nó cho tôi một niềm tin, hay một niềm vui nào đó - không ảo tưởng mà thực tế.
Bây giờ, tôi đang đọc Nỗi cô đơn của các số nguyên tố ( La solitudine dei numeri primi) của Paolo Giordano. Mới đọc 3 chương đầu, có một chút đồng cảm. Lâu rồi tôi cũng không đọc tiểu thuyết một cách đàng hoàng.

Saigon, tháng ba, sao trời chẳng có tý gió?!
Đôi lúc tôi không hiểu mình phải làm gì tiếp theo, mọi chuyện mình xử lý là đúng hay sai, đôi lúc tôi thấy buồn cười vì người này người kia. Nhưng thôi, phải biết tập tôn trọng người khác. Nếu tôi muốn được tôn trọng. Cuộc sống, đúng là một cái forum :).

Monday, 1 March 2010

tháng ba gió



Hiện giờ tháng Ba vẫn chưa có gió.
Tôi nhớ tháng Ba gió ở Sing , ngày trước tôi hay bảo đùa rằng, mùa thu đến rồi.
Đẹp thật, tháng Ba, gió thổi lộng, cây có lá vàng trước con đường dốc hun hút vào nhà tôi ở Clementi rơi từng dề lá, vàng hết cả con đường đi.
Singapore lãng mạn nhất tôi từng biết.
Tháng Ba nắng, Saigon.
Tôi nhớ những ngày trưa đổ lửa trên con đường Nguyễn Du. Tôi nhớ cái oi nồng lẫn tiếng thở phì phò vì trời nóng ở Lasan Tabern.
Tháng Ba vừa mới bắt đầu thôi, sẽ là một chuỗi ngày dài trước mắt..
Nói gì bây giờ... Thôi cố vậy!