I ran so fast the time, and youth at last ran out

Thursday, 4 March 2010

c'est la vie


Sáng nay trời saigon khó chịu.
Trời Saigon sáng nay tôi ví như bà cô già đang đỏng đảnh. Không còn những thời khác sáng nắng rực rỡ như cô gái đôi mươi mà xám xịt như phụ nữ ngưỡng cửa 49.. Thì ai cũng đến lúc phải như vậy.

Ai ví Saigon như Paris của Vietnam. Tự nhiên tôi nhớ đến 2 thứ.
Đầu tiên là La vie en rose- bài hát tôi thích từ lâu. Nhớ đến chiếc hộp nhạc tôi bắt gặp trên một cửa hàng nhỏ ở City Hall. Từng tiếng nhạc phát ra theo nhịp quay của ngón tay. Hồi đó có nhìn sâu vô trong, thì thấy dây đàn nhỏ xíu, và những con chip, chắc được cài đặt sẵn bài hát. Tôi hay tặng hộp nhạc cho những người tôi yêu quý - ba tôi và Tuấn.

Việc thứ hai, là Paris. Ngày xưa (lúc chừng lớp 7 lớp 8 gì đó), tôi xem quảng cáo Enchanter , tôi từng mơ ước đến một bữa tối tại Paris với một người đặc biệt nào đó.
Và bây giờ, tôi có..hơi nhớ đến lời nói của một người. Có lẽ những cơn say nắng tốt nhất chỉ nên đi quanh quẩn trong một giới hạn nhất định nào đó. Đến một mức nào đó, tôi không còn kiềm chế được tình cảm của bản thân, thì có lẽ Paris sẽ chuyển thành nơi tôi không muốn nhắc đến .
Hơi khó hiểu ! Thôi, hiện giờ tôi đang đọc Underground của Murakami, một cuốn sách, một tập hợp những câu truyện những cảm xúc, để làm thành một dòng chảy hoàn chỉnh thì đúng hơn. Thôi đọc đã.
Hold me close and hold me fast
The magic spell you cast
This is la vie en rose


No comments:

Post a Comment