I ran so fast the time, and youth at last ran out

Wednesday, 3 March 2010

ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế


Hai ngày để đọc Nỗi cô đơn của các số nguyên tố. Cảm giác xuyên suốt khi đọc quyển sách này, là rất cô đơn. Nó để lại dư âm nặng nề, bất an lên người đọc- tức là tôi. Từ đồng cảm chuyển sang lo lắng khi nghĩ đến chính số phận của mình cũng là một số nguyên tố.

Cảm giác mơ hồ, không biết đang thuộc về nơi nào. Cho dù đang đi trên đường phố đông đúc, cho dù đang nằm dài trên chiếc giường lười biếng, cho dù trong miệng đang nhai một thứ vô định nào đó. Tôi nhắm mắt lại, và nghĩ đến cảm giác về cơn gió lạ. Về những điều tôi đã nói, đã làm trong tối hôm qua. Thông thường sáng tỉnh giấc luôn cảm thấy mơ hồ.

Con người ai cũng thích những điều mới lạ. Cũng câu nói ấy, cũng hành động ấy, của một người đã từng làm ta rung động giờ đây trở thành một điều hiển nhiên. Bù lại những điều ngọt ngào từ miệng một người dưng vu vơ lại làm ta khó ngủ..

Trở về , là trở về nơi mình là mình, tôi là tôi khi ở bên người ấy.
'Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế'


No comments:

Post a Comment