I ran so fast the time, and youth at last ran out

Tuesday, 18 September 2012

nghĩ ngợi

Những điều này có chết cũng không quên được.
Khi có tình cảm với một ai đó, điều buồn nhất là nhận ra mình vô duyên, tức không có duyên, có phận với nhau. Những cảm xúc từ một phía đã rất buồn, điều tệ hơn là bản thân đã phạm uý vào việc ưa thích sai người ở sai thời điểm.
Và như thế thì nên quên đi.
Điều tệ thứ nhì, à không, điều còn tệ hại hơn nữa là việc lòng đang dần yên, tâm đang tịnh thì người đó nói thẳng vào mặt mình, là người đó thích mình.
Vui. Rất vui. Nhưng như một cú tát.
Vì lời nói rẻ tiền, thể xác còn rẻ hơn, sau những cuộc vui người ta về với gia đình. Bỏ lại đằng sau chiếc gối rớt một cách mạnh bạo, chiếc chăn nhàu nát, cơ thể rã rời và một trái tim vỡ từng mảnh.
Như thế này lòng nào còn có thể yên lại? Mắt vốn dĩ đã buồn, nay luôn ầng ậng nước mắt.
Biết bao giờ mới được bình yên?
Mang tiếng bán thân chỉ vì lời yêu không có quyền được nói ra.
Bẽ bàng thay...