I ran so fast the time, and youth at last ran out

Sunday, 1 April 2012

Anh có thấy nắng vàng trong mắt em?


Những ngày dài lê thê ở cái nóng lạnh đột ngột của miền Tây nước Mỹ, chiếc Cadillac đời 98 chạy phăm phăm trên những con đường xa lộ. Hai bên tít tắp những cánh đồng vàng đầy rơm rạ. Những căn nhà cũ rích, mùi khô rát của nắng mùi phân bò , mùi khói xe, mùi nhựa đường mới cứng. Em nhớ anh vào những lúc ấy.
Hay là những lúc này, căn phòng rộng thênh thang, tường màu xám xịt chi chít những bức vẽ vụng về của em. Con mèo trắng muốt có những đốm nâu, đen nằm dài lười biếng bên cạnh khung cửa sổ hình chữ nhật to kềnh, nắng mượt mà của ngày chủ nhựt yên bình. Tiếng gió chạm vào lá cây làm em nghĩ đến những trưa hè nằm dài lười biếng trên balcony của phòng khách sạn ở Bali. Anh bảo coi chừng vui quá không còn biết đường về.
Chai Pepsi sóng sánh nước, anh ghét Pepsi số 1, em thì ghét Coke, ghét đến nỗi vẫn không hiểu đuọc tại sao em yêu anh?
Nhưng em thì nhớ anh quá đỗi.
Và nhớ mùi khói thuốc lần đầu anh tập cho em hút, nhiều khi em nghĩ hình như anh thích làm hư em. Anh bảo cũng vui..
Ciao cafe trưa buồn ngủ, chẳng biết hẹn hò ra đấy làm gì để ai làm việc nấy. Em chụp hình anh ngủ gật say sưa như chẳng cần biết em là ai, đang làm gì.
Tô phở ăn vội lúc anh đón em từ sân bay về, quanh quẩn bên anh trong lúc anh trả lời điện thoại của khách hàng.
Lần cuối cùng đi ăn với anh, nói chuyện nhạt nhẽo, ăn vội vàng rồi anh nói dối, đòi về làm việc.
Rồi cú điện thoại lần cuối cùng. 10 giây, hình như chưa tới.
Rồi chưa bao giờ anh thấy được nắng vàng trong mắt em..