I ran so fast the time, and youth at last ran out

Monday, 24 May 2010

những ngày vừa qua


Nắng Huế không gắt gỏng nhưng khó chịu, những ngày này Huế lên đến 38-39 độ C .
Quay lại Huế, trong lòng tôi nhiều xúc cảm.
Có lẫn cảm giác bâng khuâng vì những làn cây, những gợn nước khi đi bộ trên cầu Trường Tiền.
Có lẫn cảm giác nặng nề khi vào viện thăm đứa con của một người bạn của Ba, bị ung thư máu.
Có xen cảm giác lo âu vì một chiếc ly bị bể, vì những cơn mưa bão và những chuyến bay.
Có cảm giác thỏa mãn khi ăn một chiếc bánh lọc dẻo ngọt bọc tôm giòn hay lạ lẫm khi ăn chè ngọt bánh lọc bọc thịt heo quay thơm ngậy bên trong.
Có chút cảm giác lạnh lẽo khi nằm trong căn phòng tầng 4 ở Mercure , thấy gió thổi tốc màn trắng.
Nhưng vẫn còn cảm giác bình yên .
Tôi cảm thấy bình yên khi nhẹ nhàng làm mọi việc. Ngày cuối cùng, tôi chậm rãi pha nước, chậm rãi đọc từng trang Nước Mỹ Nước Mỹ đem theo từ nhà, chậm rãi vã từng hơi nước nóng,lạnh vào mặt.
Ngày cuối ở Huế, trong căn phòng tầng 4 ở Mercure, tôi nằm dài lười biếng, đắp chăn ngang bụng, xem Friends , xem Scrubs , xem giới thiệu Glee và American Idols Finale Live trên StarWorld.
Ngày cuối ở Huế, tôi đi bộ trên con đường ở Đại Nội, vào từng cung điện xẩm màu xám xịt vì rêu và vì sự tàn phá lẫn không biết giữ gìn, trùng tu (ngoài cái cung điện ra thì ở Đại Nội đẹp và lãng mạn lắm =P ) . Tôi ăn bữa bánh khoái no căng ở Thượng Tứ rồi lơ đãng nhìn bức tường "Guest Book" , lúc ấy tự hỏi mình có nên cầm bút và ghi đại loại như "Tuong Vi was here - Summer 2010" không?
Con người Huế, dòng xe ở Huế, cuộc sống ở Huế, tất cả đều chậm rãi. Dòng xe cách nhau một khoảng, nối đuôi nhau đi đến sân bay Phú Bài, tất cả đều chậm. Nói theo cách của tôi và Ba tôi thì " cái gì cũng tà tà" . Vào phòng đợi, lạnh toát vì cơn bão lúc trưa, tôi nằm đọc Nước Mỹ Nước Mỹ lần thứ 5 , rồi cũng chịu thua tiềm thức, không tiếp thu nổi cái gì nữa rồi. Máy bay, có lẽ là thứ duy nhất tôi cảm nhận được tốc độ nhanh ở Huế, chạy dài trên đường băng rồi nhấc bổng mình lên không trung, bỏ lại một Huế với ánh sáng mờ mờ, sông Hương với 7 chiếc đèn bông sen chào Phật Đản, chao mình rồi bay ,mất hút trong không trung...
**
Có lẽ việc làm tôi vui hơn cả, đó là nhìn Saigon từ trên cao xuống với đầy đủ ánh sáng nhấp nháy từ xa đến gần. Tôi gọi đó là những nốt nhạc phát sáng nhảy múa. Chào Saigon.. Chào nơi mà chưa đầy một tuần nữa, tôi lại phải xa.
Sài gòn chưa xa đã nhớ...

3 comments:

  1. 3 ngày gần đây, được tin 3 người bạn tôi sẽ về Mỹ

    ReplyDelete
  2. em xin lỗi...
    à, đi Mỹ chứ ko phải về ...

    ReplyDelete
  3. về Mỹ nghe nhẹ nhàng hơn

    ReplyDelete