I ran so fast the time, and youth at last ran out

Saturday, 6 March 2010

dẫu biết rằng ngày còn chơi vơi



Hôm nay đi xem Những nụ hôn rực rỡ lại lần thứ hai.
Lần đầu tiên, nó như một cú đánh thẳng vào mặt, nói rằng tôi mở mắt ra mà quý trọng những gì đang có. Mở lòng ra để cố gắng.. Và rồi tôi cố gắng một lần nữa.
Bây giờ tôi đang chờ kết quả và xem lại bộ phim này lần thứ hai. Nói khách quan, hay thì không hẳn xuất sắc. Trước giờ tôi chưa thấy bộ phim nào hơi... kỳ lạ như bộ phim này. Film musical thường dựa trên musical play ( nhất là Broadway musical) , nên phim lần này không có bản nhạc kịch để mà so sánh. Có chăng là bắt chước Bollywood ? =P
Mong rằng điện ảnh Vietnam sẽ bắt đầu leo lên dốc đồi của thế giới chứ không còn dậm chân ở khuôn khổ đầy giới hạn nữa. ( Điện ảnh châu Á hầu như đều có điểm chung, đó là hay làm quá mọi chuyện - người quá hiền, người quá ác. Tuy nhiên HQ cũng đã khắc phục điều này. Điện ảnh Thai không phải là tồi)
..
Bây giờ, tôi chỉ còn mong , chỉ còn bấu víu vào những cố gắng sẽ được đền đáp. Tôi thực sự không muốn mất những gì lẫn những người mình đang nắm giữ đang ôm ấp trong lòng. Những tháng hè ở Saigon năm nay sẽ không dễ chịu...

Đừng cột chặt con tim vào những niềm riêng.
Hãy cho gió Xuân ùa đến, khát khao có khi mù khơi... mãi đứng trông mong chờ.

No comments:

Post a Comment