I ran so fast the time, and youth at last ran out

Tuesday, 2 March 2010

nơi ánh đèn chợt sáng chợt tối..



Tôi đã quyết tâm viết lại, từng chút một, cố gắng biến nó thành thói quen mỗi ngày, như ngày xưa vậy.
Tôi viết nhiều nhất là thời năm 2008 ở Sing. Viết truyện, viết thơ, viết báo, viết blog. Cứ thế mỗi ngày, đặt tay lên bàn phím là chữ cứ tuôn ra. Bỗng dưng một năm sau, có lẽ do thói quen ém cảm xúc vào lòng, và xả ra bằng một số cách thực tế hơn, tôi ít rồi dừng viết hẳn. Mong rằng năm nay và các năm sau, sẽ khác.
Tôi đang đọc lại. Vì biết rằng, có đọc được mới viết được. Tôi đọc lại Ngón tay mình còn thơm mình oải hương của Ngô Thị Giáng Uyên, một phần vì thực sự luôn, tôi đang thèm đi Châu Âu :D ; phần còn lại, quyển sách này làm tôi vui. Ngộ thật! Đôi lúc tôi thích một quyển sách không phải vì nó hàm chứa nghệ thuật gì cao siêu, chỉ đơn giản vì nó cho tôi một niềm tin, hay một niềm vui nào đó - không ảo tưởng mà thực tế.
Bây giờ, tôi đang đọc Nỗi cô đơn của các số nguyên tố ( La solitudine dei numeri primi) của Paolo Giordano. Mới đọc 3 chương đầu, có một chút đồng cảm. Lâu rồi tôi cũng không đọc tiểu thuyết một cách đàng hoàng.

Saigon, tháng ba, sao trời chẳng có tý gió?!
Đôi lúc tôi không hiểu mình phải làm gì tiếp theo, mọi chuyện mình xử lý là đúng hay sai, đôi lúc tôi thấy buồn cười vì người này người kia. Nhưng thôi, phải biết tập tôn trọng người khác. Nếu tôi muốn được tôn trọng. Cuộc sống, đúng là một cái forum :).

No comments:

Post a Comment