I ran so fast the time, and youth at last ran out

Tuesday, 23 August 2011

told you i'll be here forever


"Đến với nhau yêu nhau là sẽ vui, nhưng sau khi vui rất buồn."
Tự nhiên em nhớ những ngày ngổn ngang nơi chiếc giường đơn nhỏ xíu, trải tấm drap màu mè đan xe lẫn nhau như những bóng đèn loang lổ trong đêm. Đó là những ngày em có anh trong ý nghĩ một cách rõ ràng, nơi trong đầu, trong tim đều nhất loạt bảo, em nhớ anh,anh ơi.
Em có anh gần nhất của một đêm Singapore nóng bức, bữa tối Thai cay xè, dòng người đông đúc. Em có anh gần nhất của những đêm Saigon nóng ẩm sau cơn mưa hay những đêm Saigon mưa to ngập đường xá. Em có anh gần nhất những trưa Saigon nắng xanh thật đẹp trên đại lộ Nguyễn Huệ, và Ciao mát lạnh. Em có anh gần nhất là bây giờ, trong giấc mơ trên chiếc giường loại full, chỉ phủ tấm drap độc một màu cam, nơi chiếc laptop còn thoang thoảng phát ra những bài hát thuộc về anh.
Em có anh gần nhất, là khi anh xa em nhất, là khi em nhớ anh nhất, vì khi đó em để anh nằm gọn trong ý nghĩ của mình, thứ là bạn đồng hành thân thương nhất cả đời của em.
Anh có khi nào thấy em gần nhất với anh chưa?

No comments:

Post a Comment