(giống tự kỷ quá :D )
Nếu để tôi tự nhận xét về mình thì tôi thực sự không biết phải nói thành thật ra sao để thành sự thật và nói dối như thế nào để cảm thấy dễ chịu hơn nữa.
Tôi thích nhạc của Phạm Duy. Không hiểu sao lại viết điều này ngay đầu tiên. Với tôi bài nào của Phạm Duy cũng mang một tâm trạng khó tả. Có thể làm tôi yêu đến điên, làm tôi yêu đời lẫn tăng sức sống-" bến đò xưa cô lái vẫn chờ..", cũng có thể làm tôi buồn ngẩn ngơ - "giết người đi, giết người trong mộng đã bội thề" . tôi không yêu âm nhạc lắm nhưng tôi yêu những bài hát có ca từ đẹp. Nghe hơi bị rập khuôn và sáo rỗng nhưng mà thật. Tôi không chê những bài hát quá phản ánh thực tế nhưng có lẽ tôi vẫn hơi sách vở, những gì thuộc về nghệ thuật đều nên đẹp. Mà điều đó tìm thấy rất rõ ở âm nhạc của Phạm Duy - theo tôi là thế. Chính vì tôi không yêu âm nhạc lắm nên có lẽ điều đó làm tôi lười tìm kiếm những bài hát mới chăng?
Tôi từng rất rất thích đọc truyện của Nguyễn Ngọc Tư- nhất là tập Biển của mỗi người.. một nhà văn thực rặt chất Nam bộ. Lý do? Vì đọc truyện của Ngọc Tư đều rất buồn. Vì cô ấy đã nhập tâm trạng người đọc và nhân vật trong truyện làm một, có tài khiến cho người đọc đau theo nhân vật, và vì lối cô ấy hành văn. Một người có khi không cần viết văn đúng, chỉ cần viết văn cảm xúc đã có thể lấy đi cảm xúc của người đọc rồi. Tuy nhiên, hiện giờ tôi lại suy nghĩ khác. Nếu tôi là nhà văn, tôi chọn viết văn đúng. Hiện giờ tôi không thích đọc một cuốn sách nào đặc biệt của một tác giả nhất định nào cả, tôi chỉ đọc tản văn. Nhiều khi tôi nghĩ đó không phải là cách hay. Có lẽ tôi phải tập suy nghĩ lại. Đọc được thì mới viết được.
Tôi có một suy nghĩ - mà cái này là lấy từ mẹ tôi- đừng làm tốt, hãy làm đúng. Cái ranh giới đúng và tốt mỏng manh nhưng là có thật. Hiện giờ tôi càng thấm thía điều ấy. Và tôi biết, muốn làm đúng thì phải có nguyên tắc, và kế hoạch.
Dạo này tôi mệt mỏi vì chuyện ĐH cứ hành hạ ám ảnh (>.<) , chuyện giấy tờ, sức khỏe, rồi cả tiền bạc, vv..v. Nhưng cũng nhờ đó lại rút ra hết bài học này đến bài học khác. Đúng cơm mình nấu vẫn dễ ăn hơn cơm mua sẵn.
"Rồi ai cũng phải lớn" - Wenwen viết cho tôi trong quyển Kafka on the Shore. Tôi thích câu này. Tôi lấy câu đó làm hành trang mỗi khi nỗi sợ tương lai lại ập đến.
Tôi hay sợ, và tôi hay xù lông. Nói cách khác, vì tôi sợ nên tôi phải xù lông.
. . .
tôi cũng không biết phải viết gì nữa :D . Viết về bản thân sao khó quá. Mà dạo này viết cũng là 1 cái khó rồi.
Kết bài, tóm lại tôi cũng chưa khám phá được hết bản thân mình nữa nên từ từ mần cho khoai nó nhừ hihihih :D
rồi ai cũng phải lớn
ReplyDeletebình tĩnh nào