Bầu trời đỏ rực màu hoa giấy, hoa giấy vươn trong nắng đẹp kiêu sa- tôi không nói quá đâu.
Đến Phanthiet là vào phòng nghỉ ngơi, đến chiều mới ra biển chụp ảnh. Biển vắng người nắng ấm vừa, hoa cỏ vươn trong nắng. Sóng vỗ rì rầm vào tận trong bờ.
Tôi ở lại biển đến hoàng hôn.. Biển như cô gái đang chạy nhảy, biến thành một thiếu nữ u buồn đằm thắm. Đến chừng 6h30 thì có hơi trở thành một phụ nữ đang giận dữ. Người ta so sánh biển với phụ nữ cũng không sai.
Tôi rời Phanthiet trên chính những con đường đầy nắng, núi đá hai bên, hoa giấy vẫy chào. Rời Phanthiet với cảm giác hơi tiếc..Chắc chắn sẽ quay trở lại..
Rồi tôi lại chào Vungtau...
Rồi tôi lại chào Vungtau...
Chỉ giá mà có ai bên cạnh...
No comments:
Post a Comment